Đời sống chiến sỹ trên quần đảo Trường Sa dù đã được cải thiện rất nhiều, nhưng vẫn chưa thể hết được những thiếu thốn, vất vả cả về vật chất và tinh thần. Nhưng ngược lại, họ luôn dành cho những vị khách từ đất liền những gì trìu mến nhất, yêu thương nhất, nhiệt tâm nhất. Tình cảm giữa đất liền và đảo thêm được thắt chặt.
Những người trẻ lo an toàn cho đoàn công tác
Theo các thủy thủ đoàn, 17 năm qua mới có chuyến đi biển tháng 3 lại khó khăn do sóng lớn như năm nay. Tại một số đảo và nhà giàn chúng tôi không thể lên được, những lúc như thế, các khuôn mặt trong đoàn công tác không thể buồn hơn bởi không đơn giản để ra tới Trường Sa, ra tới nơi, lại không thể gặp chiến sỹ.
Để đảm bảo an toàn cho đoàn công tác, mỗi chuyến cập đảo của chúng tôi đều phải được tính toán, cân nhắc, phối hợp thật cụ thể giữa tàu và đảo. Nếu không, chỉ một tích tắc bất cẩn, chúng tôi và chính các chiến sỹ sẽ bị nguy hiểm.
Chiều 24/3, sóng biển bắt đầu mạnh lên, gió giật cấp 3-4. Tàu chúng tôi cách đảo Đá Tây A dù chỉ hơn 100m nhưng sau một hồi bàn bạc, đoàn công tác mới có thể chia thành nhiều nhóm nhỏ, xuống cano và phải đi vòng tránh sóng mất 30 phút để vào đảo.
Xuồng chưa cập bến, các chiến sỹ trên đảo đã lao xuống bậc thềm mặc sóng đánh ướt sũng để bắt lấy dây thừng, neo xuồng, bế từng người xuống đảo. Nhanh nhẹn, chuyên nghiệp và khuôn mặt thì đầy âu lo.
Được biết, chúng tôi là những khách đất liền xông đảo đầu tiên từ đầu năm tới giờ nhưng với yêu cầu phải đảm bảo an toàn thành ra các chiến sỹ đã phải nén lại nỗi xúc động vui mừng khi gặp nhau để hoàn thành nhiệm vụ. Tới lúc vận chuyển xong các khuôn mặt lính trẻ mới dãn ra để nhường vào đó là những câu hỏi thăm, chia sẻ, cái bắt tay siết chặt.
Thượng úy, Nguyễn Văn Hưng, Chiến sỹ báo vụ thông tin tàu HQ996, đã 3 năm nay làm nhiệm vụ chuyển tải. Năm ngoái anh đi theo hỗ trợ 7 đoàn khách, còn từ đầu năm tới giờ đã tiếp đón 5 đoàn.
“Lên, xuống xuồng lúc sóng lớn không đơn giản. Như hôm nay, sóng dâng cao gần tới mạn tàu, nếu mất bình tĩnh và không khéo léo, khách có thể gặp nguy hiểm: hoặc rớt xuống biển, hoặc có thể gẫy chân, tay do bị kẹp giữa xuồng và tàu, nghiền nát” – anh Hưng cho hay.
Lên tàu chúng tôi đều được hướng dẫn tỉ mỉ: sau khi đứng lên mạn xuồng, chờ sóng dâng cao, nhanh chóng bám chặt vào cầu thang bên mạn tàu và rút chân nhanh lên những bậc thang cao hơn, leo vào mạn tàu. Còn lúc xuống, hai chiến sỹ ở hai đầu cano nắm dây thừng lựa cho xuồng đu đưa theo sóng, chúng tôi xuống các bậc cầu thang và cũng chờ sóng dâng thì bước nhanh xuống mạn xuồng, ở đó có một hoặc hai chiến sỹ khác đỡ.
Ngồi lên xuồng rồi, chúng tôi cần ngồi cho cân xuồng, mặc áo phao và không đứng, tránh xuồng bị lật.
Anh Hưng bảo, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ ảnh hưởng lớn tới đoàn công tác và cho toàn tàu. Những lúc gấp gáp, chính anh phải trấn tĩnh bản thân, không để bực dọc cá nhân chen lấn thì mới có thể trấn an mọi người. Mỗi chuyến anh và đồng đội lại thêm một chút kinh nghiệm, dù có ngày chỉ được ngủ, nghỉ vài tiếng đồng hồ.
Công tác vận chuyển trên biển không đơn giản. Với người đã vất vả thế, những công việc khác cũng không đơn giản. Được biết, thời điểm này, huyện đảo Trường Sa đang hoàn tất công tác bầu cử với quãng đường vận chuyển hòm phiếu lên tới… 100 hải lý giữa các đảo. Trường Sa lại đón một lớp cán bộ mới với những quyết tâm, khí thế mới và còn rất trẻ.
Vậy là thế hệ này nối tiếp thế hệ khác, những chiến sỹ Trường Sa vẫn luôn đảm bảo an toàn và dành những gì tốt nhất cho những chuyến công tác, họ góp phần xây dựng Trường Sa vững mạnh, trường tồn cùng với sự phát triển chung của đất nước.
Tiếng hát vượt sóng
“Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió. Có những con người thay chúng ta đang vượt qua ngọn sóng, vươn tới chân trời, giữ lấy nơi biên cương chưa bình yên của mọi người” – Đặng Hiếu, ca sĩ của Đoàn ca múa nhạc Hải Đăng, Khánh Hòa cất giọng hát bài “Nơi ấy là Trường Sa” của nhạc sĩ Xuân Nghĩa.
Không nhạc đệm, không mic, không sân khấu, không phục trang cầu kỳ, không rực rỡ ánh đèn, không hoa… cậu ca sĩ sinh năm 1984 lần đầu được hát phục vụ các chiến sỹ trên quần đảo Trường Sa, tay cầm chặt bộ đàm của cabin chỉ huy tàu HQ996, Hiếu cất giọng trầm bổng như kể chuyện nhưng không kém phần hào sảng hát tặng các chiến sỹ đang làm việc trên nhà giàn DKI – Huyền Trân.
Đây là chặng cuối cùng trước khi chúng tôi lên đường quay về cảng Cam Ranh của hành trình công tác. Tàu chúng tôi neo cách nhà giàn gần một hải lý do sóng biển quá lớn. Thế là các ca sĩ thuộc hai đoàn nghệ thuật tỉnh Hậu Giang và Khánh Hòa lên cabin hát qua bộ đàm tặng các chiến sỹ trên nhà giàn.
“Ra tới nơi mà không thể lên hát tặng, cũng chưa bao giờ hát trong hoàn cảnh như thế này, mình có cảm xúc lạ quá. Có lẽ phải ra tới tận Trường Sa mới có thể hát bài hát này với hết ý nghĩa của nó” – Hiếu kể lại.
Ngoài nhà giàn, các chiến sỹ có lẽ cũng trạc tuổi Hiếu, nhưng họ lại sống một cuộc sống khác đúng như lời bài hát: “ngoài kia không có ngọc lan, không tiếng chim hót ngày nắng hồng, không hẹn hò và không đón đưa những trưa chiều về không tiếng hát… Nơi ấy là Trường Sa”. Họ chỉ còn có ầm ào sóng biển, nắng và gió cùng những đồng đội của mình canh giữ biên cương cho Tổ quốc.
Đúng như Hiếu nói, chúng tôi cũng đã từng nghe các ca sĩ khác hát bài Nơi ấy là Trường Sa nhưng chưa bao giờ có cảm xúc dâng trào như khi nghe trong hoàn cảnh này. Không khán giả vây quanh nhưng ngoài cửa cabin, các cựu chiến binh cùng đoàn công tác lặng lẽ lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt đã sạm đi vì những cuộc chiến tranh.
Thời bình, nhưng những vất vả, thiếu thốn vẫn tiếp diễn nơi đây. Tặng lại Hiếu những tràng pháo tay, các chiến sỹ ngoài nhà giàn cũng góp giọng hát, đôi lúc cả hai bên hòa chung, thân tình và ấm áp.
Chúng tôi hiểu rằng, chúng tôi chỉ tới thăm được trong chốc lát, còn các chiến sỹ vẫn ngày ngày miệt mài, căng sức mình bảo vệ lãnh thổ thiêng của Tổ quốc. Tiếng hát, tiếng thăm hỏi, đùa vui lúc đó sao mà quý giá tới vậy và mong mỏi nhỏ nhoi rằng, các chiến sỹ vẫn sẽ lưu lại những phút giây này để cùng vượt lên khó khăn, trấn giữ biên đảo cho Tổ quốc.
Tại những đảo chúng tôi được lên, cũng với tinh thần giao lưu không còn khoảng cách, không còn ngượng ngập, bẽn lẽn, các chiến sỹ hăng say hát tặng rất nhiều bài quen thuộc và cả những bài… tự sáng tác.
Cũng trạc tuổi họ, chúng tôi mải mê theo những lo toan đời thường, đôi lúc, cảm thấy bế tắc. Còn họ, những thứ đời thường của một người trẻ cũng hiếm có cơ hội thực hiện, chỉ có nhiệm vụ là trên hết giữa nơi muôn trùng sóng gió, khó khăn đe dọa tới tính mạng nhưng vẫn yêu đời và cống hiến hết mình.
Hình như, tôi nhận được quá nhiều giá trị đáng quý trong hành trình này từ các chiến sỹ chứ không phải những gì chúng tôi mang tới cho họ. Để khi về đất liền biết mình cần phải sống và nên sống như thế nào cho ý nghĩa.
Với cá nhân tôi, tôi gọi, đây là chuyến trải nghiệm lớn lao nhất của cuộc đời và thực sự cảm ơn chiến sỹ Trường Sa vì điều đó. Tôi dám chắc, đây không phải là suy nghĩ của riêng mình.
Chúng tôi trở về cuộc sống thường nhật, những chiến sỹ cũng tiếp tục công việc của mình. Ở một nơi an toàn nhất, Hà Nội- trung tâm của cả nước, tôi chỉ còn biết dành những khoảng thời gian nhất định để nhớ, để nghĩ về Trường Sa, các khuôn mặt chiến sỹ nâu bóng vì nắng gió và những nụ cười trắng xóa để động viên chính mình. Chúng tôi vẫn dõi về Trường Sa để nhắc nhở chính mình sống ý nghĩa./.
Song Đào
(Theo website Nguyễn Tấn Dũng)
No comments:
Post a Comment